[Uhey] Chương 2

Dọc theo đường đi từ đài truyền hình về ký túc xá, ta rốt cục làm rõ được tình huống trước mắt của ta. Nữ nhân mồm rộng mắt một mí kêu Ahn Na Young, là trợ lý riêng của ta. Nữ nhân có cái miệng nhỏ nhắn ba mị hí mắt là Oh Min Ji, nhà tạo hình riêng của ta.Người đại diện của ta là Park Mu Joon, bây giờ đang đi đàm phán công việc… Còn có trợ lý Giáp Ất Bính đằng sau ta cũng lười nhớ tên. (rõ ràng là tác giả lười đặt tên…囧).

Trong nguyên kịch, Uhey là nữ minh tinh có tính tình nóng nảy, tham gia điện ảnh, truyền hình và ca sĩ, nhân tiện chụp quảng cáo làm đại diện, có thể nói là ‘đương hồng tạc gà con’. Cũng như vậy, A.N Jell là ban nhạc xuất đạo nhiều năm ở Hàn Quốc, bất quá phát triển chủ yếu ở giới âm nhạc, làm đại diện cũng là chuyện thường xuyên. Với lại căn cứ vào công ty đại diện khác nhau nên chúng ta trước mắt còn chưa có hợp tác qua.

Ta đau đầu suy nghĩ, bởi vì không biết thời gian trong nguyên kịch là tính thế nào. Nhưng mà theo trước mắt xem ra, tựa hồ Go MiNyuh còn chưa có xuất hiện. Ách —— kia đêm nay chẳng phải là lần đầu tiên ta cùng A. N. JELL gặp nhau, cùng bắt đầu nguyên kịch… Không biết sự khởi đầu này có thể hay không ảnh hưởng tình tiết sau này trong tác phẩm? Bất quá cho dù ảnh hưởng ta cũng không có biện pháp. Nếu ta thành Uhey, đương nhiên sẽ không giống nữ thứ ngu ngốc, làm chuyện tình không chút dinh dưỡng trong nguyên kịch. Hừ hừ.

“Uhey, sớm một chút nghỉ ngơi nha. Ngày mai còn muốn đi chụp quảng cáo mỹ phẩm. Tư liệu ta đặt ở trên bàn. Còn có hành trình chi tiết tuần sau!” Ahn Na Young  nói.

Ta đối nàng cười: “Cám ơn trợ lý Ahn. Ngủ ngon!”

May mà trợ lý Ahn là trợ lý có thể tin được, nếu không phải ta đây liền phải đi uống gió Tây Bắc rồi.

Trở lại ký túc xá xa hoa, phản ứng đầu tiên của ta là —— ta không phải đi nhầm vào tổng thống phòng chứ? Khi nhìn trên tường treo các bức ảnh của Uhey, to có nhỏ có, ta mới tin tưởng đây là sự thật. Nhìn phòng hóa trang tràn ngập các bộ quần áo, bàn trang điểm với các loại đồ trang điểm sang quý, giường lớn trang trí ren hồng phấn, ta chảy vài giọt mồ hôi. Không thể tưởng được Uhey lại có sự thưởng thức phú quý như thế. Lão nương cũng không phải thuộc loại trường phái xa hoa này, vẫn là thích trang trí đơn giản chút. Bất quá nơi này ta cũng không có cảm tình gì, coi như ngủ khách sạn tốt lắm.

Rửa mặt xong, trước khi chuẩn bị ngủ, lật xem tư liệu cùng lịch trình trên bàn.

Vì thế một giọt mồ hôi lạnh áp đến trên đầu ta.

Tư liệu đồ trang điểm tư liệu còn tốt, bằng kỹ năng thiết yếu khoa văn đọc nhanh như gió xem qua khó quên của ta, một giờ tiêu hóa hơn 20 trang tư liệu vẫn là có thể. Nhưng là…

Này hành trình làm việc dày đặc cả năm, từ sang sớm đến đêm khuya, không ngày nghỉ chứng tỏ điều gì đây. Chẳng phải trong nguyên tác, Uhey cả ngày rảnh rỗi không có việc j làm đi trêu chọc Hwang Tae Kyung sao? Thế nào đến khi ta đến nơi này liền biến thành cỗ máy làm việc rồi! Đợi chút, diễn tấu đàn cổ là cái gì! Còn có lễ tuyên bố EP! Trình diễn thời trang… Có lẽ nàng tiên quốc dân cũng là toàn năng mười phần? Ta hoa hoa lệ lệ 囧. Quả nhiên, danh hiệu nàng tiên này của Uhey cũng không phải hư danh. Không có chút bản lãnh thật sự, thật đúng là làm không nổi nàng tiên quốc dân đại hàn dân quốc…

Nhưng là, ta làm sao bây giờ? Đàn cổ thì không sao, từ tiểu học đến trung học ta bị mẹ bắt học sáu năm, trình diễn thời trang cũng tốt, dáng người này của Uhey là trời sinh giá áo, hoàn hảo… Lẽ hội tuyên bố EP, sẽ không phải là muốn ta biểu diễn? Ta sợ ta vừa mở miệng liền bị lộ. Không được, phải nghĩ biện pháp… Hơn nữa những việc Uhey trải qua ở nơi này ta không biết gì hết, ta cần sớm tìm hiểu kỹ trước… Ai, mệnh ta thực khổ. Người ta xuyên qua thành ngôi sao chỉ cần lộ mặt liền mọi việc đều OK, ta đâu! Nửa đêm còn muốn xem tư liệu… Lệ rơi a…

… … … … … … … … … … … … … … … … … …

Một tháng này thật là bận rộn nhưng cũng đáng giá. Dưới sự trợ giúp của đồng chí Ahn Na Young, ta ngày ngày thức đêm bổ sung tư liệu, rốt cục đem cuộc đời và quan hệ cá nhân của tiểu thư Uhey thanh lý một lần. Hoàn hảo phía trước Uhey không khác gì đại tiểu thư cáu kỉnh, trợ lý Ahn bị nàng ép buộc thành có chuyện gì cũng đem tư liệu chuẩn bị tốt. Lịch hành trình có hơi quá một chút, chẳng qua là ta với việc ca hát thật sự không có gì tin tưởng. Đóng phim hoặc là chụp ảnh thì không sao, ta chỉ sợ muốn ta ca hát.

Thực ra ta đã nghĩ ra một biện pháp. Trước khi bản thân thích ứng được với việc ca hát sã làm bộ yết hầu không thoải mái, có thể trốn được ngày nào hay ngày ấy, đợi tìm được thầy giỏi sau mới tình tiếp. Đáng tiếc, trong nguyên bản, có tài thiên phú về ca hát trừ bỏ A.N.Jell, Mo Hwa Ran, chính là anh em Go MiNam. Ách … Ta hẳn là nên tìm bọn họ, hay vẫn là tìm người khác đi… Buồn rầu a buồn rầu.

Chẳng qua, nỗi buồn này còn chưa hết đã bị nỗi buồn mới đánh gãy.

Sự tình là như thế này. Người đại diện cường đại Park Mu Joon của ta ở Nhật Bản đã tranh thủ hộ ta một bản hợp đồng rất tốt, cần ta bay qua đó để gặp mặt. Này đương nhiên là sự tình tốt, chỉ tiếc, bản hợp đồng này là ký cùng công ty âm nhạc Kinh Phong! Nhưng là Park Mu Joon chuyên chế ép buộc, người nghệ sĩ đáng thương là ta đây dưới từng trận dâm uy của người đại diện chỉ có thể vô lực cự tuyêt, đành phải mặt xám mày tro chạy tới sân bay.

Người khác ngồi máy bay xuất ngoại, ta cũng ngồi máy bay xuất ngoại. Người khác tràn ngập phấn khởi, ta lại ác mộng liên tục. Thực sợ lúc đến đấy, lão nương ta từ không diễn ý, bị bắt triển lãm giọng hát đem đối phương dọa cái chết khiếp. Ai.

“Uhey, nhanh chút.” Trợ lý Ahn đối với việc đi Nhật Bản thật ra có chút phấn chấn. Đáng thương ta có nỗi khổ mà khó nói.

“A! Uhey!” Oh Min Ji  kinh ngạc kêu một tiếng, “Là A.N.JELL a!”

Cái gì? Thế nào lại gặp đàn oan gia này! Ta cũng không muốn lại dây dưa gì với bọn họ nữa, đường vòng đường vòng.

“Bọn họ giống như đang tìm người.” Trợ lý Ahn nói.

“Đúng vậy, còn tại sân bay đi tới đi lui. Chẳng lẽ, là tìm Uhey của chúng ta?” Oh Min Ji bắt đầu phát huy sức tưởng tượng siêu cường đại của nàng. Nằm mơ à. Trong nguyên kịch, người ta nhưng là tập thể khinh bỉ Uhey. Tìm ta, làm sao có thể. Nhưng mà… Sân bay, tìm người… Hay là… Nữ tu sĩ! Ách… Không nghĩ tới, ta lại gặp tình tiết trong tác phẩm. Chẳng lẽ ta đã biến thành tam thánh mẫu trong truyền thuyết, đi đâu cũng đều có thể gây ra tình tiết trong tác phẩm?

“Bọn họ đang tìm nữ tu sĩ.” Ta cúi đầu nói.

“Nữ tu sĩ? Bọn họ tìm nữ tu sĩ làm gì? Chẳng lẽ, bọn họ muốn đi giáo đường cầu nguyện?” Oh Min Ji  oai đầu nói.

“A, nữ tu sĩ! Ta nhìn thấy nàng .” Trợ lý Ahn lớn tiếng kêu lên, làm mọi người chung quanh ghé mắt lại nhìn.

“Mặc kệ nữ tu sĩ, chúng ta đi mau!” Nghĩ đến trong nguyên kịch, Hwang Tae Kyung cầm đi vé máy bay của Go MiNyuh. Làm nàng bị bắt ở lại giả trang Go Minam … Ai. Ta đối nàng rất là phản cảm a, mặc dù có thời điểm vẫn là cảm thấy nàng đáng yêu , nhưng quá mức giả trang đáng yêu cũng rất chán ghét. Cỗ máy chế tạo phiền toái, hừ. A! Đúng rồi, nếu có thể cùng Go MiNyuh quan hệ tốt, có phải không phải có thể làm cho giọng ca thiên sứ trời ban của Go Minam giúp lão nương đâu ? Có vẻ trong nguyên kịch, cuối cùng tiểu tử kia còn thích Uhey … Ân, chỉ cần một tháng sau hắn sẽ trở lại… Sau đó… Ân ân. Vậy cần phải đem Go MiNyuh lưu lại… Ha ha…

“Trợ lý Ahn, Oh Min Ji , ta có việc muốn đi trước một bước. Gặp lại trên máy bay sau.” Ta xoay người, vỗ vỗ bả vai hai người bả vai, cười nhẹ.

“U…” Trợ lý Ahn muốn gọi ta lại, lại sợ làm cho xôn xao, đành phải câm miệng.

Ta quay về sau tạo hình một cái OK, vội vàng ở trong biển người tìm kiếm ba thành viên của A. N. JELL.

Thấy rồi! Mặc áo lông màu đội mũ chính là Jeremy. Kang Shin Woo mang theo kính râm trắng… Ngạch, Hwang Tae Kyung ở nơi nào! Vé nhưng là ở trên tay hắn. Không thể để Go MiNyuh lấy được vé máy bay. Không được, vẫn là trước tìm được Go MiNyuh lại nói tiếp! Nữ tu sĩ, nữ tu sĩ, nữ tu sĩ… Ta nhìn quanh bốn phía, nhưng vẫn không thấy được bóng dáng Hwang Tae Kyung cùng Go MiNyuh. Hai người này! Thời khắc mấu chốt đều tìm không thấy, hiện tại cũng không phải là  thời điểm các ngươi vui đùa! Ta giận.

“Uhey!” Khuôn mặt tươi cười đáng yêu của Jeremy hiện ra trước mắt. “Thật tốt quá, Uhey cũng ở trong này! Cô có thấy nữ tu sĩ nào ở quanh đây không?”

“Ta…” Ta vừa muốn cự tuyệt, lại nghĩ đến bản thân chỉ cần dựa theo tình tiết phá hư trong tác phẩm, không để cho họ tìm được Go MiNyuh là tốt rồi, vì thế nói: “Jeremy đang tìm một nữ tu sĩ sao? Ta không có thấy, có cần ta tìm giúp không?”

“Thật tốt quá! Uhey cô thật tốt! Ta thích nhất cô!” Jeremy cười rộ lên, “Tae Kyung ca đang tìm. Ta cũng không biết vì sao. Cô đưa số điện thoại cho ta, đến lúc đó liên hệ với nhau!”

“Được. Ta cũng giúp các ngươi tìm nàng. Số của ta là…”

“Uhey thật sự là người tốt a.” Jeremy tươi cười .

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Jeremy, ta hơi có điểm chột dạ. Ai, lão nương ta vốn dĩ là vì tốt cho ngươi. Không có Go Minam cuộc sống của các ngươi thật không có lạc thú … Jeremy, tha thứ ta đi. Hallelujah.

Thật sự là thiên thời địa lợi nhân hoà, vừa cùng Jeremy tách ra, ta liền thấy một đạo thân ảnh màu lam đáng khinh tránh sau buồng điện thoại nhìn quanh bốn phía … Khi không thấy ai, chạy nhanh xông lên phía trước. Nhưng là còn chưa đi đến bên kia, kia đạo thân ảnh lại đáng khinh lại chạy về hướng khác… Ta xoay người vừa thấy, nguyên lai là Kang Shin Woo. Đáng giận. Nghĩ một chút, tình tiết trong tác phẩm đại khái là nàng cuối cùng tránh ở trong đám người, vẫn không dám đối mặt A.N.JELL, mắt thấy vé máy bay không công mất… Chờ, chờ một chút, nếu tình tiết trong tác phẩm an bày như vậy, ta cần gì phải giúp bạn họ? Nhưng là, ta xuất hiện cũng làm cho tình tiết trong tác phẩm có điểm biến dạng, trong nguyên kịch Uhey căn bản vốn không nên xuất hiện tại nơi này… Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ta còn là tự tay làm cho nàng ở lại mới an tâm.

Go MiNyuh không hổ là ‘thỏ lợn’, chạy so với con thỏ còn nhanh. Ta mới thất thần vài giây, đã không thấy bóng dáng nàng đâu rồi. Đáng giận đáng giận đáng giận! A, kia không phải là Hwang Tae Kyung sao, trang điểm giống như Bụi Thái Lang vậy. Hừ hừ, ngươi cầm trên tay chính là vé máy bay đi. Hừ hừ. Lão nương đến đây!

“Uy, uy, Hwang Tae Kyung!” Ta một đường chạy chậm đến trước mặt hắn, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, dưới chân vừa trượt, đổ ở trước mặt hắn. Thiên giết giày cao gót, ta với ngươi thế bất lưỡng lập!

“Nàng tiên không có mắt, đừng quấy nhiễu ta làm việc.” Thiên giết Hwang Tae Kyung, lão nương ngã trên đất ngươi nhìn cũng không nhìn một cái liền thôi, cư nhiên không thân thủ phù một chút, tiểu hài tử chết tiệt, không lễ phép.

“Ta biết nữ tu sĩ ngươi đang tìm ở nơi nào!” Đáng giận, nhìn ngươi không để ý ta.

“Thật không?” Hắn một tay nắm bắt vé máy bay, thản nhiên đi qua trước mặt ta, lưu lại một đạo lãnh khốc bóng dáng.

“Hwang Tae Kyung!” Ta nghiến răng nghiến lợi.

“Làm gì? Nói ngươi đừng quấy nhiễu ta.” Hwang Tae Kyung mặt không kiên nhẫn.”Ta có chính sự.”

“Lão nương gọi ngươi dừng lại! Có nghe thấy không.” Ta đứng lên, nhịn xuống đau đớn ở mắt cá chân, từng bước từng bước đến trước mặt hắn.

“Không lễ phép, nàng tiên không có mắt là có thể không nói kính ngữ sao?” Hwang Tae Kyung nhếch máy, hận lão nương, nghiến răng nghiến lợi.

Ai muốn đối với ngươi nói kính ngữ. Lão nương là xuyên tới, so ngươi lớn hơn. Đáng giận tiểu hài tử chết tiệt. “Đưa vé máy bay cho ta.”

“Dựa vào cái gì!” Hwang Tae Kyung thấy ta không sao, xoay người bước đi.

“Không cho ta liền cường X ngươi.” Nói xong ta liền hối hận, ta, ta này không phải là đầu óc ngắn mới nói ra như vậy sao! Đều do đám cùng phòng kia, mỗi lần tìm các nàng làm việc đều phải nói lời này đám chịu ngược cuồng kia mới cười đáp ứng… Ách… Thói quen hại người không ít a.

“Ha!” Cái tên chính thái chết tiệt Hwang Tae Kyung cư nhiên nở nụ cười, “Ngươi có cái bản sự kia sao? Ha, xem ra cái gọi là thanh thuần động lòng người đều là làm bộ a, nàng tiên lừa đảo.”

Ta hai mắt đỏ bừng,  hai gò má cũng nóng lên, kiên định quyết tâm không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, nhảy qua muốn một phen đoạt lấy: ” Tiểu hài tử chết tiệt!” Không biết là do tay giống như kìm sắt của Hwang Tae Kyung hay là do thể chất ta vốn sinh ra đã kém cỏi lại thêm bị thương, kéo không ra vé máy bay, chỉ phải thở phì phì nhìn hắn.

“Ta so với ngươi lớn hơn, kẻ lừa đảo yêu tinh, phải gọi ta là anh.” Hwang Tae Kyung kéo nhẹ khóe miệng.

Anh cái đầu ngươi, ta tin xuân ca , không tin ngươi kinh ca. Ta xoay mặt oán thầm nói.

A, kia không là Go MiNyuh sao. Vừa quay đầu liền thấy kia đạo màu lam thân ảnh ở mặt sau cây cột điềm đạm đáng yêu nhìn về bên này, gặp ta nhìn qua lập tức lại trốn trở về.

“Ca, các ngươi cũng không tìm được sao?” Jeremy đi tới.

“Ừ.” Kang Shin Woo cũng lại đây, gặp ta, hơi hơi sửng sốt, lập tức liền lộ ra ôn nhuận tươi cười.

“Ai, lập tức đến giờ rồi. Dù sao cũng vô dụng.” Jeremy nói.

“Nàng là nữ tu sĩ rất kì quái.” Hwang Tae Kyung nói.”Ngươi cũng là nàng tiên kỳ quái.” Dứt lời lại oai miệng nở nụ cười. Làm hại ta tức không chỗ đánh.

“Các ngươi?” Kang Shin Woo hồ nghi nói.

“Uhey  thật sự là người tốt. Vừa mới là ta nhờ nàng hỗ trợ. Đáng tiếc, vẫn là không  tìm được nữ tu sĩ kia.” Jeremy hơi hơi có điểm mất mát.

“Phải không?” Hwang Tae Kyung nhìn ta, ánh mắt có chút nghiền ngẫm.

“Dù sao không tìm được người. Ta cũng phải đi đăng ký. Không cùng các ngươi nói nữa.” Ta phát hiện mặt mình hơi hơi nóng lên.

“Chúng ta cũng đến giờ. Vào đi thôi.” Kang Shin Woo cười nói.

“Đi thôi, ca.” Jeremy hướng tới ta vẫy tay, “Bye bye, Uhey!”

“Gặp lại sau!” Ta xoay người, thấy Hwang Tae Kyung còn tại nhìn xung quanh tìm bóng dáng nữ tu sĩ. Hừ, mục tiêu của ngươi liền tránh ở cách đó không xa, ngươi là nhìn không tới. Ha ha. Thấy hắn đem vé máy bay bỏ ở trong túi quần, ta ám thích. Go MiNyuh , ngươi đi không xong! Tâm tình rộng mở trong sáng. Lại nhìn thời gian, nha, sắp muộn rồi. Nhanh đi đăng ký!

2 thoughts on “[Uhey] Chương 2

  1. Pingback: Nguyên lai là Uhey! | Lam Nguyệt

Bình luận về bài viết này